Vạn Tộc Chi Kiếp [EDIT]
Chương 1 : Phụ tử
Người đăng: Valoreon
Ngày đăng: 01:25 13-07-2025
.
Lịch An Bình năm 350
Đại Hạ phủ, Nam Nguyên thành.
Tô gia.
Tô vũ bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, vứt cặp cặp sách xuống, đi đến trước bàn ăn, tiện tay nhặt lên một miếng thịt kho tàu ném vào miệng.
Vừa nhai, Tô Vũ vừa nhìn về phía phòng bếp hàm hồ nói: "Cha, ngày mai thay thành món canh đi, ngày nào cũng ăn thịt cũng ngán tận cổ."
"Có ăn là còn đỡ, còn kén cá chọn canh à!"
Từ phòng bếp truyền đến tiếng Tô Long phàn nàn, "Mày coi lại kìa, năm nay cũng mười tám rồi, bao giờ mới có thể học được cách tự lo cho mình đây? Ông đây đã vừa làm cha lại kiêm luôn làm mẹ, chăm nom bao nhiêu năm, cuối cùng cũng sắp được giải thoát rồi."
Tô vũ nhai thịt kho tàu, cười ha hả nói: "Cha, tay nghề của cha tốt, sắp thành đầu bếp chuyên nghiệp luôn chứ lại, thật ra con thì cũng muốn tự mình xuống bếp, mắc cái nấu xong ăn không nổi!"
"Hừ!"
Tô Long ha ha một tiếng, cái thằng chỉ biết mõm mà không biết làm, sao không vào bếp mà làm thử cái coi.
Rất nhanh, Tô Long mặc tạp dề bưng thức ăn ra.
Người cao gần mét chín, cơ thể khôi ngô hữu lực, mặc cái tạp dề nhỏ không vừa, nhìn cực kỳ buồn cười.
Tô vũ lần nào cũng nhắc, lần này cũng không ngoại lệ, gật gù đắc ý nói: "Cha à, không thể thay cái tạp dề lớn hơn một chút ạ? Nhà chúng ta đâu thiếu tiền mua một cái tạp dề!"
"Mày biết cái gì!"
Tô Long không buồn để ý, bưng thức ăn lên bàn, cũng không cởi tạp dề, ngồi xuống nói: "Ăn cơm! Bớt đồng nào đỡ đồng nấy, mà cái tạp dề còn mới......"
"Câu này nói được ba năm rồi!"
Tô vũ mắt trợn mắt, ba năm trước đây cha có nói nó mới thì thôi, ba năm sau vẫn là lời này, lão cha nhà mình thế mà cũng dám nói.
Tô Long lại chẳng thèm để tâm, ngồi xuống là ăn, ăn như hổ đói tốc độ cực nhanh.
Tô Vũ cũng đã thành thói quen, không thèm để ý, ngồi xuống theo, vừa ăn vừa thở dài nói: "Cha, tiền tuyến lại có chiến sự sao? Con vừa mới về thấy dưới lầu có xe trưng binh, đến khu nhà chúng ta tuyển binh ạ? Cũng không biết là nhà ai nữa......"
Động tác ăn cơm của Tô Long hơi khựng lại, rất nhanh đã đặt bát đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của mỗi người! Nghe giọng mày thế này là thấy nhập ngũ có gì không tốt à?”
"Đâu có!"
Tô vũ vội vàng rũ sạch, cha mình là lính giải ngũ, không thể nói lung tung, không thì tay gấu của lão cha không phải để nói đùa.
Tô Long hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới bưng bát tiếp tục ăn cơm.
Vừa ăn, ngữ khí Tô Long có chút thay đổi, hơi có vẻ trầm giọng nói: "A Vũ, tiền tuyến rung chuyển, các đại chiến tranh binh đoàn hết lần này tới lần khác ban hành lệnh triệu quân! Gọi tân binh nhập ngũ, triệu lão binh trở lại......"
Đũa đang gắp thức ăn của Tô vũ hơi chậm lại, ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, không còn vẻ tùy tiện như trước, cau mày nhìn về phía cha mình, "Chuyện này đâu còn liên quan gì đến chúng ta chứ cha? Cha cũng xuất ngũ 18 năm rồi, con cũng vừa mới trưởng thành, mà còn sắp phải thi cao đẳng học phủ, trưng binh cũng không tới nhà mình......"
"18 năm à......"
Tô Long khẽ thở hắt ra, đúng vậy rồi, 18 năm.
"Xuất ngũ 18 năm, trấn ma quân gọi lão binh trở về tính cả lần này đã là lần 5! Sau 50, đã không trong diện được gọi về nữa."
"Bốn lần, bởi vì mày còn nhỏ, cha lo mày, sợ mày không tự chăm nổi mình nên cha không ứng lệnh mà đi."
Tô Vũ bất chợt thay đổi sắc mặt: "Nhà chúng ta có thể không cần đi mà cha, chính sách cho phép đấy thôi!"
“Đúng, chính sách cho phép!"
Tô Long nhếch miệng cười, ngẩng đầu nhìn về phía con trai, "Nên tao không đi, 18 năm, chiêu mộ 4 Lần, tao đều không đi! Nhưng hôm nay, con tao trưởng thành rồi! 18 Tuổi!"
"Cha à!"
Tô vũ sắc mặt triệt để thay đổi, "Cha muốn nói gì?"
"Mày biết cha muốn nói gì mà."
Tô Long nhìn về phía con, có chút vui mừng, có chút thoải mái, cười nói: "18 Năm trước, cha mày mặc dù vô dụng, nhưng tốt xấu cũng làm Tiểu đội trưởng ở Trấn ma quân, trông coi 30 người."
"Khi đó mẹ mày sắp sinh, tao xin nghỉ phép trở về, nào biết được...... Mẹ mày cứ vậy đã ra đi, mày vừa ra đời, trong nhà cũng không có người già chăm sóc, tao thật sự không đi được......"
"Không còn cách nào khác, tao giải ngũ!"
Tô Long nhe răng, cười cay đắng, "Khi tao đi khỏi từ Trấn Ma quân, huynh đệ một đội, không có ai ra chào tạm biệt tao! Không phải ghét bỏ gì tao đi, mà là sợ tao không chịu được lại chạy về!"
"18 Năm, không có ai liên lạc với tao, sợ tao muốn về, tao mơ cũng mơ đến bọn hắn đang quát tháo, bảo tao về nhà mà cho con bú đi......"
"Ban đầu còn 30 người, năm thứ nhất tao đi, đã chết trận 9 người......"
“ Còn 21 người, không ai xuất ngũ trở về,...... mày biết những người còn lại thì sao không?"
"Vẫn đang ở chiến trường!"
Hốc mắt Tô Long đỏ lên, "Tao vì tư lợi, cho nên tao không dám hỏi, cũng chẳng dám nghe ngóng! Bốn lần tuyển quân trước tao không đi, nhưng lần này...... A Vũ, cha nghĩ đến cho dù chết, cũng phải chiến tử sa trường, da ngựa bọc thây, thằng cha mày...... Không muốn chết ở hậu phương!"
Tô vũ trầm mặc.
Hắn đã sớm biết cha vẫn luôn nhớ tới tiền tuyến, vẫn nhớ tới những lão huynh đệ xưa, nếu năm đó không phải vì mẹ khó sinh mà qua đời, cha sẽ không xuất ngũ khỏi Trấn ma quân mà trở về.
Nhưng hắn nghĩ rằng, 18 Năm, cha nên quên đi, nên buông xuống thôi.
Hôm nay, cha nói cho hắn biết, không hề!
Cha không buông được!
"Cha à......"
Tô vũ sắc mặt rất khó coi, hơi tái đi, "Tiền tuyến loạn lạc, binh sĩ chết trận càng ngày càng nhiều, 18 năm mà đã có 5 lần gọi lão binh về, ba bốn năm đã có một lần, cha từng là binh nên hiểu điều này mang ý gì mà......"
"Con...... con còn chưa kết hôn, còn chưa thi đậu cao đẳng học phủ, còn chưa để cha bế cháu nữa là......"
Tô Long nhe răng cười nói: "Không sao, cha chờ là được! Chẳng lẽ mày nghĩ cha về tiền tuyến là chịu chết chắc? Cha mày đã đánh là thắng trận!"
"Cha!"
"Tiểu tử, bớt nói nhảm, ăn cơm coi!"
Tô Long ngắt lời con trai mình, vừa ăn, vừa hàm hồ nói: "Ăn xong bữa này, sau này mày tự nấu cơm! Không có đồ ăn thì ra ngoài ăn, trong thẻ có tiền, mày biết mật mã rồi đấy."
"Dưới lầu vẫn đang đợi, không thể trì hoãn."
"Thi đậu cao đẳng học phủ, nhớ viết thư cho tao, nào rảnh tao đọc."
"Thi vào Đại Hạ văn minh học phủ tên nhóc mày cho cha nở mày nở mặt quá rồi, mười phần chắc chín, các thầy cô đã nói với tao, chỉ cần không có bất trắc, mày chắc chắn qua được, lão Tô nhà ta cuối cùng cũng ra một nhân tài!"
"Mà nói coi sao đầu óc mày sinh ra kiểu gì thông minh quá trời vậy, ông đây cũng hoài nghi mày không phải con ruột tao nữa......Mà còn may, mày lớn lên y chang tao......"
Tô vũ sắc mặt hơi tái nhợt, nghe nói lời này mà cũng không nhịn được nói kháy lại: "Cha có chắc lúc còn trẻ cha giống con không vậy?"
"Nói nhảm, chứ chẳng lẽ giả chắc!"
Tô Long ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thô kệch, nhếch miệng cười nói: "Mày hỏi hàng xóm sát vách xem có giống hay không?"
Tô vũ bất lực, biết cha đang lái sang chuyện khác, lần nữa chuyển lại đề tài mà nói: "Cha thật sự muốn đi sao? Không phải con xem thường cha, lão nhân gia cha đây cũng xa rời chiến trận 18 năm, cũng chẳng còn tu luyện, đến bây giờ cũng mới Thiên quân cửu trọng, đi thì có ích gì chứ?"
"Xem thường ai đấy hả?"
Tô Long tức giận nói: "Thiên quân cửu trọng thì sao? Trên chiến trường cũng không chỉ nhìn mỗi vũ lực, nếu chỉ nhìn vũ lực thật, thế cũng đừng đánh trận! Trên chiến trường cái gì cũng có thể cả, lão tử năm đó thiên quân thất trọng, còn giết qua vạn thạch cảnh cường giả đấy!"
Tô vũ buồn rầu, lời này không biết thật giả, nhưng cha nói rất nhiều năm, khả năng là thật cũng không nhỏ.
Mà quan trọng là, hắn không muốn phụ thân đi tiền tuyến.
Tiền tuyến rối ren, mỗi năm đều có số lượng lớn quân sĩ chết trận, thế cục càng ngày càng nguy cấp, cha mình cũng sắp 50, giờ trở về chiến trường...... Tô vũ không dám suy nghĩ.
"Cha......"
"Ngậm miệng!"
Tô Long ngắt lời hắn, đứng dậy thu dọn bát đũa, nghiêm mặt nói: "Lão tử đã đăng ký, không đến thì là đào binh! Không đăng ký không sao, ghi danh không đi mày biết hậu quả! Là đào binh cũng chết!"
"Cha không thể đợi con về rồi bàn bạc được sao?"
Tô vũ nổi nóng!
Giờ đây hắn đã biết không thể thay đổi được gì nữa, chính như cha nói, không đăng ký không sao, chiêu mộ lão binh cũng không phải là cưỡng chế, những lão binh này có thể còn sống mà xuất ngũ trên chiến trường năm đó đều là lập công lao.
Chỉ khi nào đăng ký thế thì coi như đã nhập ngũ, đó chính là quân sĩ, giờ không đi thì chính là đào binh.
"Bàn cái gì mà bàn?"
Tô Long xem thường nói: "Đừng lo lắng, không chết được. Mà có chết trận thật, tiền trợ cấp cũng không ít, nhớ mà đi lấy! Cũng đủ mày lấy vợ sinh con, lão tử đã lo cho mày hết rồi!"
Dứt lời, Tô Long cầm lấy hành lí đã chuẩn bị từ lâu, cởi tạp dề, vác balo lên, như thể chỉ xa nhà một chuyến, thản nhiên dặn dò: "Thi thố cho đàng hoàng, ở hậu phương chi viện nhân tộc cũng là giúp, đến văn minh học phủ phải làm rạng danh nhà họ Tô!"
"Vào văn minh học phủ...... để lão tử khi đến khoe cho đã, con trai đằng đây vừa thi đậu văn minh học phủ, so với mấy đứa kia thì giỏi hơn nhiều!"
"Cơ mà cũng hơi tiếc, thư trúng tuyển tao không thấy được, khi nào mày chụp bức ảnh với thư gửi tao, không thì mấy tên kia nghĩ tao chém gió......"
"Cha!"
Tô vũ vội vàng đứng dậy, đuổi kịp cha mình, có chút thất kinh.
Lão cha muốn đi thật!
Qua 18 năm, đã quen cùng cha sống nương tựa lẫn nhau, hôm nay bỗng nhiên cha muốn đi, hắn hoàn toàn chưa có chuẩn bị tâm lý gì cả.
" Mày lớn rồi, cũng không phải trẻ con, đừng sụt sùi như chó đái!"
Tô Long nhếch miệng cười ha hả nói: "Mày không lớn thì cha đi làm gì, cha sẽ không đi! Nhưng bây giờ tao phải trở về, đội 18 năm trước của tao còn có mấy thằng nhóc trạc tuổi mày, A Vũ biết không? Tao nằm mơ, mơ tới bọn hắn...... Trong mơ bọn hắn khóc lóc hô hào kêu đau, nói rằng giết sạch đám kia súc sinh kia, cha có chút hối hận, năm đó...... nên đưa con đến Quân thuộc viện, dù sao cũng có người chăm con."
Hốc mắt Tô Long đỏ hoe, "Gọi đi 5 Lần, 4 Lần cha đã thu dọn hành lý xong xuôi, nhưng mỗi lần nhìn thấy con cha cũng trở nên ích kỷ mà không nỡ đi! Lần thứ 5, còn có lần nữa sao? Dù có lần tiếp theo, đến 50 Tuổi, Trấn Ma quân sẽ không nhận cha nữa!"
"Đi, chư thiên chiến trường...... Lão tử trở về rồi đây!"
"Lần này, cha mày giết mấy cái Vạn thạch cảnh cho mày xem như nào, bảo đảm lưu lại chứng cứ, để mày không còn gì mà nói!"
Tô Long khoát khoát tay, dậm chân tiến lên.
18 Năm qua, lần đầu Tô Vũ thấy cha mình thong dong, uy vũ đến vậy
Nhưng đây...... Không phải hắn muốn thấy.
"Cha......"
"Đừng nhiều lời nữa......"
Tô vũ đứng ở trước cửa, cắn răng, bỗng nhiên quát: "Nếu cha không trở về, con sẽ đi ở rể, đi ở đợ! Đổi họ luôn, chặt đoạn hương hỏa Tô gia, cha thấy không sao thì con nói là làm!"
"Tao......"
Tô Long một bước chân lảo đảo, suýt chút quay đầu chửi mẹ.
Hắn bỗng nhiên không muốn đi, về nhà đánh chết tiểu tử này!
Thằng ranh này thật sự dám làm!
Nhà Tô khó lắm mới ra một nhân tài, nếu mà đi ở rể thật mình có chết cũng không cam lòng!
_________________________
Sau một hồi phân vân thì mình đã quyết định đổi xưng hô của cha con nhà họ Tô, bối cảnh truyện đô thị nên mình nghĩ sẽ phù hợp.
.
Bình luận truyện